Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 20: Thu phục linh tước

Chương 20: Thu phục linh tước

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.900 chữ

19-03-2024

“Chiêm chiếp!”

Hoàng tước đầu đàn bị đánh đến lăn một vòng trên đất, nó lắc lắc đầu rùng mình một cái mới thanh tỉnh lại, ý thức được ngay cả mạng nhỏ mình đều bị người khác bóp trong tay, nào có tư cách báo thù cho Tam đương gia chứ?

Lúc này, nó rụt cổ lại sát bên chân, cọ cọ lên đùi Vương Thiên Thiên xem như lấy lòng cùng cầu xin tha thứ.

“Cút sang một bên.” Vương Thiên Thiên ghét bỏ một cước đưa nó đá văng, “Con chim thối tha bẩn thỉu nhà ngươi, nếu không phải Cảnh Vận công tử giữ lại thì ngươi đã sớm vào bụng bản tiểu thư rồi.”

Hoàng tước đầu đàn quả nhiên vô cùng thông minh, đã lĩnh hội được ai mới là chính chủ.

Thân thể tròn tròn lưu loát lăn đến cạnh Trần Cảnh Vận, bắt đầu mài cọ bắp đùi của hắn lấy lòng.

“Hoàng tước, ngươi có bằng lòng trở thành linh sủng của ta không?” Trần Cảnh Vận vẻ mặt ôn hòa mở miệng.

“?”

Hoàng tước đầu đàn nghiêng đầu mặt ngốc trệ, dường như cũng không hề hoàn toàn nghe hiểu.

“Cảnh Vận công tử, ngươi lại cho rằng nói gì nó cũng hiểu à?” Vương Thiên Thiên bước nhanh đến, một túm đã nắm chặt cái cổ tráng kiện của hoàng tước đầu đàn, “Loại nhất giai hung cầm này dù rất có linh tính, nhưng cách nghe hiểu từng lời còn rất xa, phải dần dần dạy dỗ mới được.”

“Ngươi phải dùng biểu lộ, thủ thế, cường hóa ngữ khí để diễn tả ý tứ, nó mới có thể lĩnh hội đại khái.”

Vừa nói, Vương Thiên Thiên vừa khoa tay múa chân mang nháy mắt ra hiệu, khiến hoàng tước đầu đàn hiểu ý của Trần Cảnh Vận.

“Chiêm chiếp! ! ! !”

Hoàng tước đầu đàn nháy mắt không vui. Nó oán giận mà liên tục kêu chiêm chiếp kháng nghị, dường như đang nói, bổn vương là chim gì mà muốn ta thần phục ngươi, phi, sĩ khả sát bất khả nhục nha.

“Ta đã nói rồi, loại hung cầm hoang dã này cũng không dễ thu phục đâu.” Vương Thiên Thiên lộ ra biểu lộ không có ý tốt, chậc lưỡi nói, “Đừng phí sức với nó, hay là ăn bồi bổ thân thể đi.”

Trong lúc nói chuyện, nàng còn trưng ra biểu lộ cùng thủ thế phong phú.

“Cũng được, nếu nó không muốn thần phục thì cũng xem như bớt không ít linh mễ.” Trần Cảnh Vận rất biết nghe lời can gián, “Thiên Thiên cô nương, cái con hoàng tước đầu đàn này liền giao cho ngươi xử trí vậy.”

“Đa tạ Cảnh Vận công tử.” Vương Thiên Thiên hưng phấn không thôi, móc ra tiểu đao sắc bén khua khua hai lần trên cổ hoàng tước đầu đàn, lại móc ra bình gốm bắt đầu nấu nước, hừ phát từ khúc chuẩn bị lên gia vị, “Con chim này béo vậy, nếu nướng thì quá uổng phí. Trước tiên rút sạch máu nó đã rồi vặt sạch lông, cho thêm linh vực vào nấu chung là ngon nhất.”

Vương Thiên Thiên biểu đạt giống như đúc, hoàng tước đầu đàn cũng lĩnh hội được bảy tám phần.

Vừa nghĩ tới mình sẽ chết thê thảm như thế, nó lập tức sợ hãi, cảm thấy chết tử tế không bằng còn sống, liền giãy dụa không ngừng kêu éc éc éc.

Biểu thị bổn vương nguyện hàng, nguyện hàng!

“Hazzz, bản tiểu thư vẫn ưa thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân khi nãy của ngươi hơn.” Vương Thiên Thiên tiếc rẻ vứt nó xuống bên chân Trần Cảnh Vận.

Trần Cảnh Vận lại cũng không chê nó, thái độ ôn hòa nhặt hoàng tước đầu đàn lên: “Nếu như thế thì từ nay về sau, ngươi chính là linh thú của Trần thị chúng ta nhé.”

“Chiêm chiếp.”

Hoàng tước đầu đàn hữu khí vô lực kêu to, lại thêm một túm tóc đỏ uy phong của nó bị thiêu hủy, cả người đều không còn chút khí thế.

“Ngươi cũng đừng ủ rũ cúi đầu.” Trần Cảnh Vận an ủi, “Đi theo Trần thị chúng ta, chí ít có thể ăn cơm an ổn, không cần cướp bóc khắp nơi để sống nữa.”

Vừa nói, Trần Cảnh Vận còn móc ra một bát linh mễ sớm đã chuẩn bị xong, để bên miệng nó.

Éc éc éc!

Ngửi được mùi thơm nứt mũi, hoàng tước đầu đàn nhất thời khôi phục mấy phần tinh thần, có điều nó một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, muốn ăn lại không dám, sợ hãi rụt rè thử thăm dò.

“Con chim ngốc, giờ cánh ngươi đều bị trói rôi, muốn giết ngươi thì chỉ cần một đao thôi, cần gì phải lãng phí thuốc mê?” Vương Thiên Thiên tức giận đạp nó một cước, “Nếu ngươi còn không ăn thì bản tiểu thư ăn giúp ngươi.”

Đây chính là cơm linh mễ trân quý đấy.

Thân làm một tán tu nghèo khó, thỉnh thoảng có thể ăn một bữa cơm linh mễ thì đã là việc vui rồi, sao có thể được ăn hàng ngày giống Trần Cảnh Vận chứ.

Nhất thời, nàng lại sinh ra mấy phần cảm xúc quỷ dị hâm mộ con chim ngốc kia.

Hoàng tước đầu đàn lắc lắc đầu, lại cũng không trụ nổi thèm khát của đồ ăn nên liền mổ đầy cả miệng cơm linh mễ.

Chậc chậc, tư vị này, thơm mềm ngon miệng, dễ ăn hơn gạo sống rất nhiều.

Nó càng ăn càng nhanh, toàn bộ đầu chim đều chôn trong chén, chỉ một thhoangs đã ăn sạch cả bát cơm linh mễ không thừa một mảnh, lại chép chép miệng chim, hình như vẫn chưa thỏa mãn.

Khiến Vương Thiên Thiên bên cạnh không khỏi ngầm nuốt nước miếng.

“Đi đi, sau này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đảm bảo không thiếu miếng ăn.” Trần Cảnh Vận thừa cơ khoa tay, vẽ ra một khối bánh cho nó.

“Chiêm chiếp.” Hoàng tước đầu đàn ăn bánh ăn đến vui vẻ, đầu chim cọ xát Trần Cảnh Vận, quan hệ hai bên lập tức thân cận rất nhiều.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!